Dứt lời, bên tai Giang Tú Linh vang lên ong ong, đột nhiên cảm thấy cả người lạnh toát cả đi, ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu run rẩy: “Không, tôi… tôi không có, tôi chỉ thay tã cho tụi nhỏ nên mới cởi quần áo thôi.”
Công an lạnh lùng nhìn bà ta: “Vậy bảng viết tay thì sao, cũng là muốn cầm xuống để ngắm à?”
Chuyện khi ấy đã qua rất lâu rồi, tối hôm đó có rất nhiều chi tiết mà đến chính Giang Tú Linh cũng không nhớ được, vậy mà Tôn Thái Bình vẫn có thể nhớ được?
Nhưng bà ta không thể thừa nhận, bằng không bà ta sẽ xong đời mất!
Nghĩ đến đây, bà ta đột nhiên đứng bật dậy, trực tiếp la lên với công an: “Không phải tôi! Tôi không hề tráo con! Là nhà họ Thẩm tráo con, chuyện này không liên quan gì đến tôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây