Hồ Lan Mỹ không hề phát hiện ra sự khác thường của cô ta mà nhanh chóng đáp: “Không có, khi ấy mẹ đẻ con đã là đứa thứ ba rồi, tất cả đều rất thuận lợi, đơn giản như đi đại tiện ấy, vừa đến bệnh viện chưa bao lâu thì mẹ đã đẻ rồi.”
Thẩm Văn Tinh lại tiếp tục hỏi: “Thế lúc mẹ đẻ, cha con có ở đây không?”
Vừa nhắc đến Thẩm Đại Trụ là trong lòng Hồ Lan Mỹ lại oán trách, sở dĩ Thẩm Văn Tinh tên là Văn Tinh vốn chính là vì Thẩm Đại Trụ cho rằng đứa con mà bà ta đang mang thai là con trai cho nên mới đặt tên ấy, nhưng đẻ ra rồi vẫn là một đứa con gái, cho nên sau khi bà ta sinh con xong, Thẩm Đại Trụ lập tức về nhà ngủ ngay.
Bà ta cười lạnh một tiếng: “Có, ông ta với bà nội con đưa mẹ tới bệnh viện, mẹ vừa đẻ xong, ông ta chỉ liếc mắt nhìn con đúng một cái rồi về nhà, suốt cả đêm chỉ có mình bà nội con ở với mẹ, sau này mẹ còn nghe hàng xóm láng giềng nói lúc mẹ đang ở phòng đẻ, ông ta cũng đang ngủ ở bên ngoài!”
Thẩm Văn Tinh cảm thấy tất cả đều rất thuận lợi, nhưng nếu thuận lợi thì sẽ không xuất hiện loại tình huống vừa rồi kia, cô ta hít một hơi, giọng nói mang theo chút thăm dò: “Thế tối hôm ấy thật sự không xảy ra chút bất thường nào hả mẹ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây