Diệp Bảo Châu nghĩ ngợi thấy cũng đúng, cho dù khi ấy anh có nhớ thì bây giờ cũng đã qua hai mươi hai năm rồi, ấn tượng ít nhiều gì cũng đã bị phai mờ: “Vậy lát nữa em muốn hỏi tình hình hôm mẹ ở phòng đẻ, xem khi ấy phòng mẹ có mấy người ở, cũng tiện cho anh điều tra.”
Lục Thiệu Huy nhướng mày: “Được, nhưng tuyệt đối đừng lỡ miệng tiết lộ.”
Diệp Bảo Châu giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng to của mình, trả lời anh với ý cười dạt dào: “Anh yên tâm đi, bây giờ em chính là thai phụ, hỏi mẹ cũng toàn là mấy chuyện sinh đẻ thôi, chắc chắn không lỡ miệng đâu.”
Lục Thiệu Huy duỗi tay nhéo gương mặt nhỏ đã hơi núng nính của cô: “Chỉ có em lanh trí!”
Nói xong chuyện, hai người cũng về nhà ngay, Cao Hồng Anh đã sắp nấu cơm xong, đang ngồi trên sô pha đợi bọn họ về nhà.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây