Vậy là Diệp Bảo Châu cũng không khách sáo nữa, cô nhìn Lục Thiệu Huy và nói thẳng: “Em biết em không nên suy nghĩ lung tung, ăn nói vớ vẩn, nhưng bắt đầu từ một khắc em gả cho anh, em đã cảm thấy Thiệu Lan trông không được giống cha mẹ anh cho lắm, cho dù là ngoại hình, tính cách hay là cách đối nhân xử thế thì con bé đều không được giống con cái nhà họ Lục cho lắm, mà trông lại càng không giống anh hơn, ngược lại Thẩm Văn Tinh kia trông giống anh nhiều hơn một chút, lại càng giống em gái anh hơn, anh cảm thấy liệu có phải lúc hai người bọn họ hai người bọn họ bị bế nhầm không?”
Diệp Bảo Châu cảm thấy mình vô duyên vô cớ đi nghi ngờ con của nhà người ta không phải là con đẻ, nếu là người khác trong lòng chắc chắn sẽ rất khó chịu, rất buồn bực, nhưng Lục Thiệu Huy là người nhà mình, hình như anh không hề nổi giận.
Anh hơi nhíu mày lại, nhìn cô: “Em thật sự nghĩ như vậy?”
Diệp Bảo Châu gật đầu: “Ừa, vừa rồi Thẩm Văn Tinh bị dị ứng với tôm sông, anh cũng bị dị ứng với tôm sông, cho nên loại cảm giác này của em rất mãnh liệt.”
Lục Thiệu Huy không biết tại sao đột nhiên cô lại nghĩ đến chuyện này nữa, nhưng nếu cô đã nói như vậy, anh cũng thuận theo lời của cô để suy nghĩ kỹ hơn xem.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây