Diệp Bảo Châu nâng mắt nhìn người đàn ông, cười đáp: “Thì anh ta đang muốn làm khó em đó, đang bất mãn vì em chiếm mất vị trí vốn sắp thuộc về anh ta.”
Sắc mặt của Lục Thiệu Huy càng u ám hơn, Tô Nguyên Thanh là một tên đàn ông trưởng thành, năng lực của bản thân không được lại còn ăn trông nồi ngồi trông hướng, bản thân không tranh được với người khác, vậy mà suy nghĩ lại xấu xa như vậy, còn xuống tay được với một thai phụ, đúng là đê tiện, vô sỉ.
Cằm anh bạnh ra: “Lát nữa anh đi phản ảnh với xưởng trưởng Tiền để bọn họ tìm người khác.”
Diệp Bảo Châu biết bây giờ trong lòng anh đang tức giận, nhưng thế này cũng không được: “Đừng, cũng không thể tìm xưởng trưởng Tiền được, lỡ như thật sự là xưởng trưởng Tiền kêu anh ta gọi em đi, nếu em từ chối vậy anh cảm thấy xưởng trưởng Tiền sẽ nhìn em thế nào?”
“Đến khi ấy xưởng trưởng Tiền chắc chắn cũng sẽ cho rằng ngay cả thị sát phân xưởng mà em còn không đi nổi, vậy lúc đầu thề thốt nói gì mà sẽ khắc phục toàn bộ khó khăn, đảm nhiệm công việc này, không phải đều uổng phí hết hay sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây