Khi ấy tuy rằng mọi người nghèo nhưng một bức ảnh chụp cả gia đình vẫn có thể chụp được, Thẩm Văn Tinh nhìn bộ dáng vô cùng thần bí của cô cũng cười bảo: “Có, bằng không tôi cũng không nhớ lúc nhỏ mình trông thế nào.”
Trong lòng Diệp Bảo Châu hơi đứng hình: “Cô khơi dậy lòng tò mò của tôi rồi đấy, có thể mang ảnh lúc nhỏ của cô tới cho tôi xem với được không?”
Thẩm Văn Tinh nhìn cô, cũng cảm thấy cô có hơi quái quái: “Cô muốn xem?”
Diệp Bảo Châu gật đầu, ừm một tiếng: “Tôi cảm thấy chúng ta vô cùng có duyên phận, nói không chừng kiếp trước lại là người một nhà.”
Thẩm Văn Tinh: …
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây