Tiền Nghĩa thấy ông ta cố chấp như vậy, trong lòng cũng hơi buồn bực, không phải chỉ là điều một người thôi sao, sao còn chống đối ông ta như vậy: “Trước đó không phải ông vẫn luôn một mình hay sao? Sao đột nhiên lại muốn tìm một trợ lý? Cho dù đề bạt một người thì trong xưởng chúng ta vẫn còn những người khác cơ mà, Diệp Bảo Châu vẫn còn quá trẻ.”
Bây giờ đại khái Quách Hữu Bình cũng đã đoán ra được tại sao Tiền Nghĩa lại qua đây nói mấy chuyện này với mình rồi, chỉ là không muốn để ông ta tìm Diệp Bảo Châu làm trợ lý mà thôi, nói không chừng chính là không muốn cho ông ta tìm trợ lý, tiện giữ chỗ cho Tô Nguyên Thanh.
Mẹ nó chứ, ông ta còn không có quyền lợi tuyển một người cho mình hay sao? Ông ta cứ thích tìm đấy!
Quách Hữu Bình hít một hơi, nhìn Tiền Nghĩa rồi cười bảo: “Lão Tiền, ông nói lời này là không đúng rồi, lúc trước khi Tô Nguyên Thanh làm trợ lý của ông cũng không lớn hơn Diệp Bảo Châu bao nhiêu thì phải? Hơn nữa trong mấy năm cậu ta ở xưởng này, cũng không thấy nghiên cứu phát triển ra được cái thứ gì.”
Tiền Nghĩa lập tức nghẹn họng, sau đó gương mặt nghẹn đến thành màu gan heo, ông ta làm sao không biết ý của Quách Hữu Bình, chính là chê Tô Nguyên Thanh chẳng được cái nước khỉ gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây