Diệp Bảo Châu cũng không muốn nói nhiều đến chuyện của người khác, dù sao thì qua tháng hai, có khả năng bọn họ sẽ chuyển đến nhà mới ở, sau này phỏng chừng cũng sẽ không gặp người ở bên này nữa.
Sau khi ăn cơm xong, Diệp Bảo Châu đi tắm, hình như con lớn rất nhanh, lúc soi gương, cô phát hiện ra hình như bụng mình lại to hơn một chút, trên da bụng dường như mọc thêm thứ gì đó.
Cô sợ hãi vội vàng tắm cho xong, sau đó đi về phòng ngủ, chỉ vào bụng mình rồi hỏi Lục Thiệu Huy: “Mau nhìn hộ em có phải vết rạn rồi không?”
Lục Thiệu Huy nghe thấy giọng điệu sắp khóc của cô lập tức cúi đầu xuống nhìn, bụng cô quả thật đã lớn hơn trước một chút, nhưng da vẫn trơn mịn trắng nõn như cũ, sau khi anh nhìn xong bèn nói một cách vô cùng khẳng định: “Không có, bây giờ bụng em ngoài trừ to hơn một chút ra thì cũng không có gì cả, em đừng tự dọa sợ mình.”
Diệp Bảo Châu thở phào một hơi nhẹ nhõm, bây giờ con vẫn chưa được bốn tháng, nếu đã có vết rạn vậy đúng là thảm rồi: “Mau, mau bôi dầu cho em.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây