Vu Tuệ cũng không muốn về quê nữa, mơ ước về nông thôn xây dựng lúc trước nghĩ rất đẹp, nhưng về quê rồi mới biết nơi đó vừa ẩm vừa lạnh, ngày nào cũng làm việc mệt đến chết, mấy thôn dân đó vừa thô lỗ vừa vô lý, còn ở chung với bọn họ nữa thì cô ta sẽ phát điên lên mất: “Cha, con không về đâu, ở bên đó vất vả lắm, con đã ở gần bốn năm rồi còn gì!”
Giang Tú Linh cũng đứng về phía con gái: “Đúng rồi đấy, không thể về nữa, chúng ta tự mình tìm công việc, không cầu người!”
Vu Chính Lai nghe hai người họ nói ra lời này, trong lòng cũng tức tối: “Bây giờ chỉ là chuyện công việc thôi sao? Các người không thích Tiểu Giang thì trực tiếp từ chối người ta là được, nhưng các người đã làm gì hả? Một mực đồng ý với người ta rồi lại ở sau lưng người ta đi xem mắt người khác!”
Nói xong, ông ta nhìn Vu Tuệ: “Mày còn làm ầm ĩ chuyện này lên, không tới vài ngày nữa, người trong đại viện này chắc chắn đều sẽ biết hết, đến khi ấy mày nói mày phải làm sao hả?”
Giang Tú Linh cũng không ngờ vận may của bọn họ lại kém như thế, đụng ngay phải Lâm Tuấn Phong, anh ta có đối tượng rồi không nói, vậy mà đối tượng đó còn là Lục Thiệu Lan: “Chuyện này sao có thể trách Vu Tuệ được, nó vốn dĩ cũng là người bị hại cơ mà, muốn trách thì trách Lục Thiệu Lan kia, là nó không biết từ từ nói chuyện, cứ đòi làm ầm ĩ lên mới dẫn đến cục diện bây giờ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây