Vừa nói đến chữ đánh là Lâm Tuấn Phong lại cảm thấy bảo bối của mình đau hơn hai phần. Bây giờ anh ta đã không muốn tranh cãi với cô ả này nữa, chỉ hơi siết nắm tay, nhịn đau nhìn công an rồi trầm giọng nói: “Đồng chí công an, vừa rồi tôi cũng đã nói rõ ràng tình hình với các anh rồi đấy, ban nãy tôi bị Lục Thiệu Lan đánh còn phải nhịn suốt, nếu bên chỗ các anh đã không còn chuyện gì nữa vậy bây giờ tôi phải đi bệnh viện kiểm tra đã, bằng không để lại thương tật vĩnh viễn, đến khi ấy biết tìm ai chịu trách nhiệm?”
Lục Thiệu Lan nghe thế cũng cười lạnh một tiếng: “Vừa rồi anh ngã cũng không phải tại tôi mà là do Vu Tuệ, vết thương của anh cũng đừng hòng đổ lên đầu tôi!”
Nói xong, cô ta liếc mắt nhìn Vu Tuệ, cắn răng nói: “Vu Tuệ, trước con mắt nhìn chằm chằm của mọi người, cô cũng không thể đổi trắng thay đen đâu nhỉ? Là anh ta kéo cô một cái rồi hai người các cô mới ngã, chứ không phải tôi đánh hai người các cô, nếu trên người anh ta có vết thương gì, các cô đừng đổ lên người tôi.”
Vu Tuệ hơi cúi mắt, thầm nghĩ nếu không phải cô đánh tôi thì Lâm Tuấn Phong cũng sẽ không kéo tôi, nhưng vào thời điểm này rồi, cô ta vẫn bớt nói một chút thì tốt hơn.
Cô ta hít một hơi, không tiếp lời Lục Thiệu Lan mà liếc mắt nhìn Lâm Tuấn Phong: “Anh không sao chứ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây