Đang nghĩ thì Lục Thiệu Lan lại mở cửa, nhìn hai người bọn họ rồi nói: “Em phải ra ngoài đây, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm, em cũng không lấy đồ của anh chị, hai người đừng nói với cha mẹ.”
Trong lòng Diệp Bảo Châu cười một tiếng, gật đầu: “Được, anh chị không nói.”
Lục Thiệu Lan có được câu trả lời sau đó mới xách đồ đi ra ngoài, tuy rằng mùa đông thời tiết vẫn lạnh giá, nhưng bầu không khí trong đại viện vô cùng náo nhiệt. Một đám trẻ con đã thay quần áo mới, tụi nhỏ chạy loạn trong sân đốt pháo, một nhóm người già cũng đang túm tụm lại nói chuyện và đánh cờ.
Bầu không khí không tồi, tâm trạng buồn bực của Lục Thiệu Huy cũng dịu đi. Bây giờ không có sữa mạch nha, cô ta cũng không có phiếu, hôm nay muốn mua cũng không tiện mua, cũng may mà vẫn còn một ít bánh quy gì đó, cô ta vẫn có thể lấy ra được.
Lục Thiệu Lan nhìn giờ, sắp đến thời gian gặp mặt của bọn họ rồi, cho nên cô ta cũng không nghĩ ngợi thêm nữa mà trực tiếp đạp xe đạp đến công viên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây