Lục Thiệu Lan biết bà ấy lo lắng lung tung cho mình nên cũng hơi mất hưng, cô ta là một người giữ mình trong sạch, làm sao có khả năng sẽ làm xằng làm bậy được: “Con biết rồi, mẹ yên tâm đi, con tự biết chừng mực.”
Coa Hồng Anh thấy cô ta trả lời mới quay đầu dặn dò Lục Thiệu Huy và Diệp Bảo Châu, nói xong những lời nên nói, bà ấy mới cùng Lục Quốc Đống ra ngoài. Bọn họ vừa đi, Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy cũng định ra ngoài. Hai người vào phòng thay quần áo, lúc ra khỏi cửa lại thấy Lục Thiệu Lan đang xách túi đựng đồ.
Trong túi đã đựng không ít đồ, trông có hơi phồng lên, Lục Thiệu Huy trực tiếp hỏi: “Em đựng nhiều đồ như vậy làm gì?”
Lục Thiệu Lan nghe được động tĩnh nhanh chóng túm chặt miệng túi vải lại: “Em ra ngoài phải mang theo đồ chứ.”
Lục Thiệu Huy nghĩ đến cuộc đối thoại tối qua lúc bọn họ ăn cơm rồi đi qua đó, nhìn cô ta, lạnh lùng bảo: “Lại mang đồ cho đối tượng đó của em phải không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây