Lục Thiệu Lan lại không muốn nói cho lắm, nhưng sau khi nghĩ một lúc, cô ta vẫn đáp: “Anh lấy là nhân viên kiểm tra chất lượng của công ty lương thực, cha mẹ đều là công nhân trong xưởng, trong nhà có hai em gái, một người về quê, một người còn đang đi học.”
Nói xong, cô ta lại lập tức bổ sung: “Cha mẹ đừng đi điều tra người ta, đợi qua một khoảng thời gian nữa con sẽ dẫn anh ấy qua đây nói chuyện.”
Trước kia, Lục Quốc Đống từng giới thiệu một bác sĩ thực tập trong bệnh viện cho Lục Thiệu Lan, bên nhà trai đó có hai đứa con, chị gái đã về quê, nhưng Lục Thiệu Lan không chịu. Cao Hồng Anh cũng không có cách nào khác. Bây giờ nghe cô ta nói về người đàn ông này, điều kiện không tính là kém nhưng cũng không thể ính là tốt, nhưng bọn họ lại không biết rõ gốc gác của nhau cho nên bà ấy cũng không hài lòng cho lắm!
Có điều, con thích nên bà ấy cũng không trực tiếp phản đối, chỉ bảo: “Được, con mau dẫn cậu ta tới nhà nói chuyện nhanh nhất có thể đi.”
Một bữa cơm này, Diệp Bảo Châu ăn cũng không tồi, tuy rằng bây giờ Lục Thiệu Lan không nói chuyện nhiều với cô cho lắm, nhưng hình như sự chán ghét đối với cô cũng không hề giảm đi tí nào. Nếu cô ta thật sự tìm được lương duyên, vậy đương nhiên Diệp Bảo Châu vui rồi, dù sao thì cô ta cũng gả ra ngoài, sau này cô về nhà cũng không cần mắt to trừng mắt nhỏ nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây