Nói xong, cô lấy hai mươi đồng ra cho Hạ Thu Mai: “Mẹ cầm số tiền này đi, tết nhất còn mưa ít quần áo mới, đừng đưa tiền cho cha.”
Sau khi đi làm, Hạ Thu Mai cũng đã có tiền riêng của mình. Công việc này vốn cũng là con gái tìm cho bà ta, làm sao bà ta có thể còn lấy tiền của cô được, cho nên bà ta trực tiếp đẩy về: “Không cần, tiền của con thì con tự giữ lấy, sau này nuôi con còn phải tiêu tiền nữa.”
Sau khi Diệp Bảo Châu lên văn phòng tiền lương đã tăng lên không ít, cộng thêm tiền thưởng tết, bây giờ cũng là người có hơn ba trăm đồng tiền tiết kiệm, tuy rằng sau này nuôi con cần tiền, nhưng hai mươi đồng này cũng không ảnh hưởng đến cô: “Không sao, chỗ bọn con vẫn còn tiền, số tiền này mẹ cứ cầm đi, tết nhất ra ngoài chơi với bạn bè còn tiêu nữa chứ.”
Hạ Thu Mai kiên quyết không lấy, lại đẩy về, Diệp Bảo Châu cũng bất đắc dĩ, chỉ đành cất về túi, hai mẹ con nói chuyện một lúc cũng gần đến giờ tan làm, Diệp Bảo Châu về tầng hai, đợi chuông tan làm vang lên, cô mới đi tìm Lục Thiệu Huy cùng tan làm về nhà.
Tết rồi, hai người bọn họ phải thu dọn đồ đạc về đại viện đơn vị đón tết, nhưng đây cũng là nhà, cho nên sau khi ăn cơm xong, bọn họ cũng phải dọn dẹp chỗ này một lượt, thuận tiện dán cả câu đối xuân mới được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây