Hơi thở nóng rực quẩn quanh bên tai, Diệp Bảo Châu theo bản năng rụt vai lại, còn chưa nói gì thì người đàn ông đã thấp giọng cười, bảo: “Nếu làm ở đây mà nhà đối diện nhìn qua, cũng không biết sẽ nhìn thấy gì.”
Đối diện với dãy nhà này của bọn họ cũng có một dãy phòng, chẳng qua giữa hai bên không cách nhau lắm, phòng bếp đối diện với bếp, chỉ cần phía đối diện nhìn qua, hơi để tâm một chút là chắc chắn có thể nhìn ra được bọn họ đang làm gì.
Nhưng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa nghĩ đến có khả năng sẽ có người nhìn trộm bọn họ đột nhiên Diệp Bảo Châu vừa hơi hưng phấn vừa hơi xấu hổ, cô cảm thấy mình sắp không đứng được nữa rồi, hai tay chỉ đành bám chặt lên bàn bếp, cắn nhẹ môi nói: “Có… có thể tắt đèn…”
Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của cô hơi run lên, khiến người nghe được mà xương cốt cũng mềm nhũn, người đàn ông giống như trúng độc giơ tay trực tiếp kéo dây đèn bên cạnh.
Căn bếp chật chội và nhỏ hẹp lập tức rơi vào trong bóng tối, ánh đèn đối diện vẫn còn đang bật sáng, người đàn ông từ xa nhìn thấy một đôi nam nữ đang nấu cơm ở nhà bếp đối diện, nhưng cũng không biết có phải ảo giác của mình không mà bọn họ vừa ngẩng đầu, anh đã cảm thấy bọn họ đang nhìn về bên này…
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây