Đầu óc Lục Thiệu Huy vẫn còn đang trống rỗng: “Bác bà không nhìn lầm chứ?”
“Thật sự là ba đứa sao?” Diệp Bảo Châu cũng không nhịn được mà hỏi: “Không nhìn lầm chứ?”
Bác sĩ nhìn bộ dáng ngơ ngác của bọn họ, cười một tiếng: “Yên tâm đi, cả hai chúng tôi đều xem rồi, làm sao có thể nhìn nhầm được. Là ba tim thai, ba cục bào thai, cậu xem, trên này đều hiện rõ đây này.”
Diệp Bảo Châu được Lục Thiệu Huy đỡ dậy, hai người nhìn chằm chằm lên hình ảnh mơ hồ trên thiết bị hiển thị rất lâu cũng không nhìn ra được cái gì, bác sĩ mới chỉ vào mấy chấm trên đó cho bọn họ nhìn: “Cô xem, ở đây, ở đây và cả ở đây nữa, đều nhìn rất rõ đây này, chẳng qua đứa này phát triển nhỏ quá, không bằng hai đứa kia, phải chú ý.”
Đầu óc Lục Thiệu Huy vẫn còn rối như tơ vò, lại bị một câu phía sau của bác sĩ kéo thần trí về: “Phải chú ý là có ý gì thưa bác sĩ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây