Diệp Bảo Châu thấy tình hình trong cửa hàng còn đông đúc hơn điểm bán tạm thời lần trước cũng đã hơi tự tin, nhưng bán hàng cũng không phải việc của cô, cô nán lại đây cũng chỉ ảnh hưởng đến người của bộ phận bán hàng cho nên sau khi ở bên trong giúp một lúc, cô và Lục Thiệu Huy đi ra ngoài.
Ra đến bên ngoài nhìn thấy vẫn còn một đội ngũ đang xếp hàng rất dài, trong lòng cô càng vui sướng hơn, thầm nghĩ hôm nay đông người như thế, xem chừng chắc hẳn là một dấu hiệu tốt đây.
Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, hai người cũng không vội về mà dự định vào tòa nhà bách hóa đi dạo và mua nốt những thứ trên danh sách vẫn chưa mua được lần trước. Bọn họ vừa vào còn chưa kịp xếp hàng, kết quả đã gặp phải Hứa Tiếu Vân.
Tóc bà ta hơi rối, trong tay cầm cái chổi và gàu xúc đang quét sàn, không còn mặc cái áo khoác dài bằng lông, cũng không còn đi đôi giày da nhỏ nữa, bây giờ bà ta mặc một bộ đồ màu xám, dưới chân đi ủng, bộ dáng chán chường tiu nghỉu.
Dường như cảm giác được có người đang nhìn chằm chằm vào mình, Hứa Tiếu Vân ngẩng phắt đầu lên, đợi khi nhìn thấy Diệp Bảo Châu, đầu óc bà ta ầm một tiếng, theo bản năng quay người định đi, nhưng đi chưa được hai bước bà ta đã dừng lại, rất nhanh lại vòng trở về, nhìn chằm chằm vào Diệp Bảo Châu với vẻ tức tối.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây