Cao Hồng Anh nhướng mày: “Len này không phải mua cho em bé mà là mua cho con đấy, sau này kêu Thiệu Huy đan cái áo len to cho con, con mặc vào cũng sẽ thoải mái hơn.”
Diệp Bảo Châu nghe thế cũng kinh ngạc, tuy rằng kiếp sau có không ít người đàn ông biết đan len nhưng thời buổi này đàn ông biết đan len chắc hẳn cũng không nhiều, hoặc là đàn ông bằng lòng đan len chắc hẳn không nhiều.
Cô nhìn chằm chằm vào Lục Thiệu Huy, hỏi với vẻ không chắc chắn: “Anh biết đan len sao?”
Chuyện cũ bị nhắc lại, Lục Thiệu Huy thật sự không muốn nói việc này là bị mẹ anh lừa một chút nào cả, khi ấy anh vẫn còn trẻ, mới vừa lên cấp hai, con người cũng rất đơn thuần, mẹ anh viện cớ trong nhà không có tiền mua áo len kêu anh tự đan áo len.
Mới đầu anh cũng không muốn, dù sao thì anh cũng chưa từng nhìn thấy đàn ông đan len bao giờ cả, toàn là một nhóm phụ nữ làm loại chuyện này, thân là một nam tử hán, anh cũng không nên làm mấy việc này mới đúng? Bằng không trông cứ đàn bà thế nào ấy?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây