Lục Thiệu Huy ồ một tiếng, bàn tay giơ ra lại rụt về, giống như tất cả đều không cần làm nữa, chỉ cần về nhà là được rồi. Nhưng bây giờ anh cứ cảm thấy mình nên làm một chút gì đó mới được, im lặng một lúc, anh lại hỏi Diệp Bảo Châu: “Hay là, anh cõng em đến cổng bệnh viện nhé?”
Trước đại sảnh khám bệnh không cho đỗ xe đạp cho nên xe đạp của bọn họ đều dựng trong lán xe đạp ở cổng bệnh viện, cách đại sảnh khám bệnh khoảng mấy trăm mét mà thôi.
Mang thai rồi, Diệp Bảo Châu chỉ hơi kinh ngạc, nhưng trước đó cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý một chút rồi, cho nên cũng cảm thấy mang thai là một chuyện rất bình thường.
Bây giờ thấy bộ dáng loay hoay của người đàn ông, cô không nhịn được cười: “Làm gì vậy, chỉ có một đoạn đường ngắn cũn này, em cũng không tàn tật, không thể đi được.”
Vừa nghe lời này, người đàn ông nhíu mày lại: “Nói gì thế, anh muốn cõng em thì đã làm sao? Không được à?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây