“Không có.” Bị bà ta hiểu lầm, Diệp Bảo Châu lập tức giải thích: “Chúng tôi cũng chỉ không ngờ lại thật sự có nhanh như vậy thôi, cho nên…”
Bác sĩ đại khái cũng hiểu được tâm trạng của hai người, bà ta cười một tiếng: “Các cô còn trẻ, chỉ cần cơ thể không có vấn đề lớn thì thường đều rất dễ mang thai, cũng may là lần trước cô không uống thuốc đó, bằng không lần này chưa chắc đã mang thai đâu.”
Lục Thiệu Huy lấy lại bình tĩnh, khóe mắt bay lên: “Cảm ơn bà, bác sĩ, thật sự cảm ơn bà.”
Bác sĩ khẽ cười một tiếng: “Cảm ơn tôi làm gì, cảm ơn vợ anh ấy.”
Lục Thiệu Huy đảo mắt nhìn cô gái, hơi nuốt nước miếng, trên gương mặt không giấu được nụ cười dần lan ra, sau đó đầu óc nóng lên, trực tiếp nắm chặt tay vợ, còn nói với vẻ nghiêm túc: “Cảm ơn em, đồng chí Diệp Bảo Châu, em đã vất vả rồi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây