Diệp Bảo Châu gật đầu, đã hơn tám giờ rồi, vì chuyện của Tống Minh Trân mà bọn họ vẫn chưa ăn cơm, đã sắp chết đói đến nơi rồi: “Vậy em rửa cà chua giúp anh!”
“Không cần đâu.” Lục Thiệu Huy cầm tay cô lên hà hơi vào đó, nói: “Tay em lạnh quá rồi, anh nấu một tí là xong ngay thôi.”
Diệp Bảo Châu vừa cười vừa gật đầu, cũng không rời đi mà đứng ở cửa, nhìn anh đeo tạp dề, cầm cà chua rửa sạch rồi thái, lúc này bọn họ đều dùng than hòn cho nên lửa bén cũng nhanh, chẳng qua chỉ mười phút, hai bát mì cà chua đã lên bàn.
Mì trứng cà chua bốc khói nghi ngút được bưng tới trước mặt Diệp Bảo Châu, trong canh nóng nổi lên hành lá màu xanh, trong sợi mì lẫn với cà chua màu đỏ, tản ra vị ngọt nhẹ hơi chua, vừa nhìn đã khiến người đói meo rồi.
Đại khái là do đói quá nên Diệp Bảo Châu nhanh chóng ăn hết bát, cơ thể đã ấm áp hơn không ít, cô ợ một cái, thật lòng khen ngợi: “Ngon quá!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây