Nhưng Ngô Mỹ Hà lại không phối hợp đến vậy, một mực phủ nhận chuyện cô ta chủ động liên lạc với Tống Minh Trân trước, nhưng cô ta lại không lấy ra được bằng chứng gì, sau đó, khi công an lấy bản sao chép hai lần của cô ta ra đặt trước mặt, cô ta chỉ thừa nhận việc mình chép trộm công thức của Diệp Bảo Châu cho Tống Minh Trân, hợp mưu cùng nhau làm khổ Diệp Bảo Châu.
Mà bên này, khi Hứa Tiếu Vân mua xong thức ăn đang ở nhà nấu cơm thì đồng chí ở tòa nhà bách hóa chạy tới nói với bà ta, đồn công an gọi điện đến tòa nhà bách hóa nói con gái bà ta vì trộm đồ mà bị bắt, bà ta sợ hết hồn đánh rớt cái xẻng sắt trong tay, vội lấy áo khoác, để lại lời nhắn cho lão Ngô, sau đó đạp xe đạp chạy tới đồn công an.
Khi bà ta đến thì nhìn thấy một đám người Dân Phúc cũng ở đây, cũng mặc kệ hỏi rõ tình hình, tức đến mức trực tiếp nổi nóng với Quách Hữu Bình: “Quách Hữu Bình, Dân Phúc các người có ý gì hả? Nhà chúng tôi đầy đồ ăn vặt ăn mãi không hết, Mỹ Hà có lý do gì để trộm đồ các người hả? Làm sao con gái tôi có khả năng làm loại chuyện này được! Vì một chút chuyện nhỏ mà các người còn báo công an?”
Quách Hữu Bình thấy bà ta vừa tới không phân rõ trắng đen thị phi đã nổi cáu với mình, trong lòng cũng tức muốn chết, nhìn thử xem đây là bà mẹ kiểu gì vậy, xảy ra chuyện, không hỏi nổi một câu đã tìm lỗi của người khác trước, chẳng trách đứa con gái sinh ra cũng chẳng phải cái thứ tốt đẹp gì.
Ông ta đang định nói thì Diệp Bảo Châu đã mở miệng trước: “Chủ nhiệm Hứa, thứ mà con gái bà trộm không phải đồ ăn vặt mà là công thức sản phẩm của xưởng chúng tôi, cô ta trộm công thức đưa cho xưởng khác, chuyện này rất nhiều người ở Dân Phúc có thể làm chứng, hơn nữa còn có người làm chứng chỉ điểm cô ta, đây không phải chuyện nhỏ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây