Cô ta nhìn về phía Diệp Bảo Châu với vẻ cay độc nhưng lời nói ra lại không hề tự tin một chút nào cả: “Diệp Bảo Châu, cô… cô bớt ở đó ngậm máu phun người đi, tôi không hề đưa cho cô ta thứ gì hết, cái đó chắc hẳn là vừa rồi lúc tôi đi vệ sinh làm rơi, cô ta mới nhặt được!”
Diệp Bảo Châu cũng không muốn phí lời với cô ta: “Ngô Mỹ Hà, cô không cần giảo biện, công thức chế biến trên này là công thức sau khi tôi tối ưu hóa trong hai ngày này, toàn bộ xưởng này chỉ có một bản này, cô đã nhân lúc buổi chiều giúp tôi đưa văn kiện cho Trịnh Duyệt mà xem trộm, là cô đã đưa công thức bánh Chiffon của xưởng chúng ta cho Vạn Phúc! Còn nữa, mấy người chúng tôi đều đã nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi của hai người các cô rồi!”
Tống Minh Trân nghe đến đây mới biết ván cờ này Diệp Bảo Châu đã bày thế nào, Ngô Mỹ Hà đúng là con ả ngu đần, cái đồ ngu lâu dốt bền, ván cờ đơn giản như thế mà cô ta này vẫn mắc mưu, bây giờ ngay cả cô ả cũng sắp bị hại chết rồi.
Cô ả không muốn gặp công an cũng không muốn ngồi tù, dù sao thì cô ả cũng không lấy được công thức hoàn chỉnh của bánh Chiffon, nên trực tiếp kêu lên: “Đừng báo công an! Tôi nói! Tôi nói sự thật với các người.”
Dứt lời, trong lòng Ngô Mỹ Hà căng thẳng vô cùng, đảo mắt nhìn chằm chằm vào Tống Minh Trân: “Tống Minh Trân! Cô câm mồm cho tôi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây