Sắc mặt của Lục Thiệu Huy nặng nề: “Nếu đã là nghi ngờ vậy em phải biến nghi ngờ này thành thật, em có thể đưa thứ mà cô ta muốn đến trước mặt cô ta, anh không tin cô ta không động lòng.”
Diệp Bảo Châu nhướng mày, hừ một tiếng, bảo: “Không được, em cũng không muốn cho cô ta xem công thức chế biến của mình, nhìn một cái cũng không được.”
Lục Thiệu Huy nghe cô nói chuyện hơi giận hờn cũng cười thành tiếng: “Anh cũng không kêu em đưa hàng thật cho cô ta xem, nửa thật nửa giả là được.”
Diệp Bảo Châu nghe thế lại hơi sững sờ, đầu óc nhanh chóng bị đánh thức, tuy rằng cách này không tính là cao minh cho lắm nhưng nếu bẫy Ngô Mỹ Hà một lần vậy cũng là một cách.
Cô hơi kiễng chân, trực tiếp hôn một cái lên mặt người đàn ông: “Biết rồi, anh đúng là thông minh ghê!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây