Cô chậm rãi nói: “Đối với Vạn Phúc, chỉ cần họ không dùng thủ đoạn ác ý để cạnh tranh vậy chúng ta cũng chỉ có thể lấy sản phẩm ra nói chuyện. Chúng ta có thể tối ưu hóa sản phẩm của mình, tối ưu hóa cách đóng gói của chúng ta, không ngừng nghiên cứu phát triển, không ngừng sáng tạo, chỉ cần chúng ta đi trước một bước thì họ cũng không có cách gì cả.”
Quách Hữu Bình và Vương Hải Thuận nghe cô nói xong cũng gật đầu, một điểm này vừa rồi bọn họ cũng đã nghĩ đến, nếu Vạn Phúc là tự mình nghiên cứu ra vậy bọn họ thật sự không có cách gì cả.
Chẳng qua, Quách Hữu Bình lại đột nhiên nghĩ đến hình như trong lời của Diệp Bảo Châu còn có ý tứ khác, mới hỏi: “Cô nói Vạn Phúc dùng thủ đoạn ác ý để cạnh tranh là có ý gì?”
Diệp Bảo Châu hơi nhíu mày: “Tôi chỉ nghĩ thôi, Vạn Phúc có thể làm ra thứ tương tự với của chúng ta đến vậy trong khoảng thời gian ngắn như thế, liệu có phải là người trong xưởng chúng ta đã tiết lộ công thức chế biến không?”
Được cô nhắc nhở, hai người kia hơi sững sờ, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi, Vạn Phúc là một tay cừ trong nghề làm điểm tâm cho nên trước đây bọn họ đều chưa từng nghĩ đến phương điện đó. Cô nói như vậy quả thật rất có khả năng, hơn nữa tuy rằng bọn họ đã yêu cầu mỗi một công nhân trong xưởng không thể tiết lộ quy trình chế biến sản phẩm của xưởng mình ra ngoài, nhưng trong xưởng nhiều người như thế, bọn họ cũng không thể đảm bảo mỗi một người đều có thể làm được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây