Diệp Bảo Thành trực tiếp đưa vải trong tay qua: “Anh đi đưa hàng, đi ngang qua đây thuận tiện mang ít vải cho em.”
Diệp Bảo Châu nhận vải mà anh ta đưa giở ra xem, mấy tấm vài này có màu khác nhau, nhưng vừa nhìn cũng biết là vải tốt, không giống loại hàng tồn mà nhà xưởng không cần kia cho nên cũng hơi kinh ngạc: “Anh mua sao?”
Diệp Bảo Thành mím môi, nói: “Xưởng tặng anh đó, màu tươi quá, anh không mặc được nên tặng em.”
Diệp Bảo Châu trừng to mắt: “Vô duyên vô cớ xưởng tặng đồ cho anh làm gì, đừng nói anh thó đồ trong xưởng đấy nhé.”
Mấy tấm vải này thật không phải do Diệp Bảo Thành thó, hôm qua anh ta nổi giận đùng đùng đi hỏi tổ trưởng của bọn họ chuyện Châu Tiểu Mộng, nhưng người ta cũng không biết, nói cũng là người khác kêu giới thiệu giúp, giờ chuyện thành ra như thế cũng cảm thấy ngại, cho nên mới bồi thường cho anh ta, đổi cho anh ta một công việc nhẹ nhàng hơn, thuận tiện lại cho anh ta ít vải.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây