Trước mắt Diệp Bảo Châu thật sự vẫn chưa biết phải làm thế nào, dù sao thì Tống Minh Trân tới Vạn Phúc làm gì thì cô cũng không thể ngăn được, hơn nữa Vạn Phúc cũng là một xưởng lớn, nếu bọn họ mua sản phẩm về nghiên cứu, phỏng chừng cũng không khó làm ra được sản phẩm tương tự. Bây giờ cô cũng chỉ có thể để mắt đến bên đó thêm: “Chẳng làm thế nào cả, cô ta muốn đi đâu là tự do của cô ta, không liên quan đến tôi, tôi cũng không ngăn được.”
Phương Mỹ Kỳ lập tức nghẹn họng, hóa ra bây giờ cô ta nói với Diệp Bảo Châu chuyện này là hoàn toàn vô dụng à, vậy cô ta còn nói làm quái gì nữa: “Thế thì tùy cô, cô không để tâm cũng thôi đi, có lòng tốt còn không được báo đáp.”
Nói xong, cô ta trực tiếp đi trước hai người bọn họ một bước.
Chuyện mà Diệp Bảo Châu khó hiểu không phải là Tống Minh Trân đến Vạn Phúc, dù sao cô ả cũng là nữ chính nguyên tác, kiên trì không chịu thua là một phần thiết lập con người của cô ả. Cái mà Diệp Bảo Châu khó hiểu là Vạn Phúc lại bằng lòng nhận Tống Minh Trân, lẽ nào Vạn Phúc không biết tình hình bên này của cô ả sao, không thể nào, nếu biết rồi còn nhận vậy đúng là kỳ lạ quá.
Cô liếc mắt nhìn người đàn ông: “Anh nói xem tại sao Vạn Phúc lại nhận cô ta, cô ta chính là người có tiền án tiền sự, tùy tiện tìm một người cũng biết tại sao cô ta bị khai trừ mà.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây