Diệp Bảo Châu nhìn cô ta và cười: “Cô đoán xem.”
Ngô Mỹ Hà nghẹn họng, nếu cô ta có thể đoán ra được thì còn hỏi làm quái gì, sớm biết thế cô ta đã chẳng hỏi, tự làm mất mặt mình.
Diệp Bảo Châu không để ý đến cô ta nữa mà trực tiếp đi thu dọn đồ đạc ở chỗ mình, định tan làm, hôm nay quà mà cô nhận được cũng không ít, có đồ ăn vặt, còn có một ít hoa quả, trong đó còn có cả quýt mật.
Cô bóc một quả nếm thử vị, cũng không tồi.
Đang định xách đồ rời đi thì Lục Thiệu Huy tới, Lâm Tú Giai nở nụ cười nhìn Lục Thiệu Huy, trực tiếp rời đi trước.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây