Diệp Bảo Châu mơ màng, còn tưởng bên ngoài đổ mưa, theo bản năng trở mình quấn chăn kín người, nhưng cơ thể lại hơi đau nhức, cô rùng mình một cái, ý thức cũng dần dần trở lại cùng tiếng gió thổi vi vu.
Cô chậm rãi mở mắt, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã hơi sáng, người đàn ông đang đứng bên cửa sổ, giơ tay đóng cửa lại, quay đầu lại nhìn cô, hơi hất cằm, đóng nốt cái cúc cổ áo trên cùng của anh: “Tỉnh rồi?”
Diệp Bảo Châu liếc mắt nhìn anh, vô thức nghĩ đến bộ dáng tối qua được anh hôn, giống như có được một món đồ chơi mới, thích không rời tay đặt dưới mí mắt anh, nghiên cứu đủ kiểu lại thơm thơm, còn nói một vài lời khiến heo nghe cũng cảm thấy rất xấu hổ.
Nghĩ đến mấy chuyện này, mặt cô đỏ lên như bị lửa thiêu, lập tức nhắm mắt lại, kéo cái chăn chậm rãi phủ kín đầu mình.
Lục Thiệu Huy đóng cúc áo xong lại khoác áo khoác vào, thấy cô rúc trong ổ chăn thật lâu không chịu ra, anh vội đi lên kéo cái chăn xuống, cũng không biết tối qua mình đã hoang đường thế nào, lại cúi đầu hôn lên gò má cô: “Hôm nay có cần anh xin nghỉ cho em không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây