Bánh ngọt của bọn họ mới bán tám hào năm xu nửa cân, đắt hơn bánh trứng gà một xu. Mấy hôm nay bán nhiều như thế quả thật không tồi. Tuy rằng mấy hôm sau không kiếm được nhiều như hôm cuối tuần, nhưng sức duy trì vẫn rất mạnh, điều này chứng minh kiểu bánh ngọt này của bọn họ cũng được tính là bán chạy.
Phó xưởng trưởng Quách nhìn danh sách tiêu thụ mà cười không khép được mồm, thậm chí đã có suy nghĩ mở cửa hàng bán lẻ thứ ba, nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là công xưởng, quan trọng nhất chính là có thể đưa sản phẩm vào tòa nhà bách hóa và các hợp tác xã tiêu thụ.
Vì thế, ông ta liếc mắt nhìn Ngô Mỹ Hà, hỏi cô ta: “Tiểu Ngô, mẹ cô đã nếm thử bánh ngọt của xưởng chúng ta chưa, bà ấy có ý kiến gì không?”
Ngô Mỹ Hà nghe thế chợt giật thót tim, cô ta cũng không lấy bánh ngọt cho mẹ mình ăn thử, bọn họ cũng chưa từng mua loại bánh trứng gà kia, cho nên cô ta cũng không biết mẹ cô ta có ý thế nào, nhưng nghĩ đến trước đó, cô ta mới bảo: “Bà ấy cảm thấy cũng được, phần còn lại, phó xưởng Quách, có khả năng ông phải đi gặp bà ấy bàn xem.”
Quách Hữu Bình nghe ra ý tứ trong lời nói, dù sao vẫn phải là ông ta đi tìm Hứa Tiếu Vân nói chuyện, thật ra ông ta cũng không muốn đi bàn bạc gì cả, chủ yếu là vì con người Hứa Tiếu Vân kia thật sự nói chuyện khiến người ghét lắm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây