Có khả năng chỗ này gần tòa nhà bách hóa, gần đó lại có bệnh viện và trường học, xung quanh còn có các loại đại viện đơn vị nữa nên lưu lượng người rất đông, cộng thêm bọn họ còn cắt một mẩu bánh nhỏ ăn thử, cho nên trong lúc nhất thời phía trước sạp hàng đã có rất nhiều người xếp hàng, trong đó hình như còn có công nhân của Dân Phúc, đều đang ồn ào đòi lấy cái này cái kia, nhất thời tiếng người huyên náo, cảnh tượng có thể so với giành nhau hàng trong tòa nhà bách hóa.
Sự chênh lệch quá lớn so với trong tưởng tượng lúc đầu khiến Ngô Mỹ Hà trực tiếp ngây người, không phải chứ, chỉ là bánh ngọt thôi mà, cũng không phải chưa từng ăn bánh trứng gà, có đến mức phải chen lấn như vậy không? Cũng không sợ bị đè chết à?
Bọn họ cũng không bày sạp ngay trước mặt tòa nhà bách hóa nên Hứa Tiếu Vân không quản được, nhưng bây giờ thấy nhiều người đứng xếp hàng ở nơi đó như thế, bà ta cũng có hơi ngạc nhiên, mới hỏi Ngô Mỹ Hà: “Bọn họ bán gì thế? Sao lại có nhiều người giành nhau mua như vậy?”
Ngô Mỹ Hà nhíu mày: “Chính là bánh ngọt kiểu mới, còn có một loại bánh mì nữa, không biết có bán thứ gì khác nữa không.”
Đương nhiên Hứa Tiếu Vân đã từng ăn bánh trứng gà rồi cho nên không tài nào hiểu được tại sao đám người này lại chen chúc thành ra như thế: “Món đó ngon lắm hay sao mà chen chúc đến thế này?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây