Lục Thiệu Huy nhìn cổ tay và cổ chân cô, những chỗ bị sợi dây thừng quấn vào đã hơi đỏ lên, thậm chí hình như vì hành động giãy dụa vừa rồi của cô mà còn rách ít da.
Anh ừm một tiếng: “Anh không cố ý, anh sai rồi.”
Diệp Bảo Châu cảm thấy chắc chắn là anh sai rồi còn gì, tối nay cô cũng không muốn chơi trói, ai ngờ trong đầu anh chỉ toàn là mấy thứ còn đen tối hơn cả cô, hơn nữa học cũng rất nhanh.
Cô cắn răng: Sai ở đâu?”
Lục Thiệu Huy nâng mắt, thấy lông mày của cô hơi nhíu lại, mái tóc hơi xõa tung tùy tiện phủ lên bờ vai lõa lồ, xinh đẹp như cố tình quyến rũ người mới làm ra vậy, anh hé môi: “Chỗ nào cũng sai, lần sau nhất định sẽ đổi thành em trói anh.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây