Diệp Bảo Châu cũng không muốn xem Ngô Mỹ Hà có vẻ mặt gì, tóm lại là bây giờ chuyện bánh ngọt đã được quyết định sản xuất hàng loạt rồi, vậy công việc của cô cũng đã hoàn thành một nửa: “Mặc kệ cô ta, chỉ cần cô ta đừng gây chuyện là được.”
Lâm Tú Giai hơi nhíu mày, nghĩ đến mẹ của cái thứ hàng Ngô Mỹ Hà kia ở tòa nhà bách hóa là lại hơi lo lắng: “Cô nói xem, đến khi đó liệu cô ta có kêu mẹ mình làm khó chúng ta không?”
Diệp Bảo Châu nghĩ ngợi, cảm thấy thật sự có khả năng này, loại người như Ngô Mỹ Hà đó rất lòng dạ hẹp hòi, vì chèn ép cô có gì mà không làm ra được?
Nhưng cũng chẳng sợ, thành phố Động Dương cũng không phải chỉ có một tòa nhà bách hóa, huống chi rượu ngon cũng không sợ ngõ sâu.
Cô nở nụ cười: “Không sợ, đến khi ấy đám người xưởng trưởng sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây