Vừa dứt lời, phòng làm việc yên tĩnh vài giây, mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó tầm nhìn đều chuyển lên người Ngô Mỹ Hà.
Mới vừa rồi Ngô Mỹ Hà còn nói hàng mẫu của Diệp Bảo Châu làm mãi không ra, nhưng nào ngờ một giây sau tổ nghiên cứu phát triển đã mang hàng mẫu lên.
Bị ánh mắt sáng quắc của mọi người nhìn chằm chằm, cả người Ngô Mỹ Hà đều khó chịu, chỉ cảm thấy mấy người này đang chế giễu cô ta, lập tức có hơi bực mình: “Nhìn tôi làm gì, không phải chỉ là hình như đã thành công hay sao?”
Dứt lời, Lâm Tú Giai trực tiếp bật cười ha ha, nhìn Ngô Mỹ Ha: “Đó là vì vẫn chưa cho Bảo Châu nếm thử thôi, cho nên bọn họ mới không dám chắc chắn.”
Lời này của cô ta có nghĩa Diệp Bảo Châu là người nắm quyền chủ động của hàng mẫu lần này, Ngô Mỹ Hà lập tức cảm thấy ngượng chín mặt, cô ta kiềm chế cơn giận, cắn răng nói: “Vậy đợi các người thành công đi rồi hẵng nói.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây