Dương Xuân Phụng không muốn tới đồn công an, nhưng đòi nhiều tiền như vậy, bà ta cũng cảm thấy rất oan uổng, nhưng bây giờ rõ ràng Diệp Bảo Châu vẫn muốn bọn họ tăng thêm tiền, bà ta còn có thể làm thế nào nữa, chỉ có thể kéo góc áo Tống Vĩnh Đông, kêu ông ta xử lý.
Tống Vĩnh Đông hít một hơi, cắn răng nói: “Được, chúng tôi đền một trăm năm mươi đồng.”
Tống Minh Trân biết Diệp Bảo Châu hoàn toàn không sao, cô lôi công an ra chính là muốn bàn điều kiện với bọn họ mà thôi.
Cô ả hơi siết chặt ngón tay, nhìn chằm chằm vào Diệp Bảo Châu, chỉ sợ cô còn đòi tăng giá nên hơi thả nhẹ giọng điệu, nói: “Chỉ có mức này thôi, chúng tôi hết tiền rồi.”
Hạ Đại Phú nhìn Diệp Bảo Châu, lúc này Diệp Bảo Châu cũng hít một hơi thật sâu, nhìn Tống Minh Trân: “Cô đừng trừng mắt nhìn tôi như thế, tôi thấy mà đau đầu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây