Diệp Bảo Châu cũng không biết liệu sau này cô có mang thai song sinh hay không, nhưng trong sách nói có, nói không chừng sẽ không bị ảnh hưởng từ phản ứng cánh bướm đâu: “Lỡ như chúng ta có thì sao?”
Lục Thiệu Huy nhìn bộ dáng có hơi nghiêm túc của cô, chợt phì cười một tiếng: “Em cảm thấy anh lợi hại như vậy có thể một lần cho em hai đứa sao?”
Diệp Bảo Châu bị lời nói của anh chặn họng, còn chưa đáp lời thì người đàn ông đã đặt cái xẻng xuống, giơ tay sờ vành tai cô: “Nhưng nếu em thật sự muốn có con như vậy, lát nữa ăn cơm xong anh lại cố gắng gieo giống cũng được.”
Diệp Bảo Châu cảm thấy hình như người đàn ông này xấu xa đi rồi, bây giờ không có việc gì là bắt đầu nghĩ đến phương diện đó, cô trừng mắt nhìn anh, oán trách: “Nghĩ đẹp nhỉ, nấu cơm của anh đi.”
Lục Thiệu Huy khẽ cười, búng một cái lên trán cô: “Bây giờ anh vẫn chưa nghĩ gì đến con cái cả, em cũng không cần có áp lực, dù sao chúng ta cứ thuận theo tự nhiên cho nên không cần giữ cái này lại đâu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây