Tống Minh Trân nhìn diễn xuất vụng về trên mặt cô cũng biết mình đoán không sai một tí nào cả: “Cô đừng giả bộ, cô đã sớm biết Phương Mỹ Kỳ bỏ đồ vào trong túi của cô cho nên cô mới chen lấn tới xô vào người tôi, cô đã nhét mấy thứ đó vào túi của tôi để tôi gánh tội thay cô.”
Diệp Bảo Châu nhìn gương mặt trắng nõn của cô ả đỏ lên vì tức giận, chợt cười lạnh thành tiếng: “Tống Minh Trân, cô thích cưỡng chế nhét lỗi sai mà mình đã phạm lên đầu người khác phải không?”
Tống Minh Trân cắn răng nói: “Cô không cần thừa nhận tôi cũng đoán ra được, chuyện này là do cô làm!”
Diệp Bảo Châu cười lạnh một tiếng: “Đây là cô nói, còn cô có bằng chứng gì không?”
Tống Minh Trân không tiếp lời cô, vừa nghĩ đến chuyện mình bị tính kế là cô ả lại tức muốn hộc máu, vừa kiềm chế cơn giận đang bốc lên ngùn ngụt trong lòng vừa hỏi: “Cũng là cô cố tình xúi giục Phương Mỹ Kỳ đi báo cáo tôi, đúng không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây