Nhìn Tống Minh Trân rất lâu không nói được thành lời, Đường Ngọc hít một hơi, chuyện trộm đồ vốn bà ta còn định họp với người của bộ phận bảo vệ, giúp Tống Minh Trân dàn xếp đừng đăng lên báo xưởng, nhưng bây giờ đã hoàn toàn không cần thiết nữa.
Bà ta nhìn cô ả, nói thẳng: “Đồng chí Tống Minh Trân, nếu cô đã không còn gì để nói vậy để tôi nói đi.”
Tống Minh Trân nghe thế, trong lòng căng thẳng vô cùng, rất nhanh, cô ả đã nghe thấy Đường Ngọc nói: “Xảy ra chuyện như vậy, tôi chắc hẳn phải cho xưởng một lời giải thích. Nể mặt hai năm này cô đã biểu hiện rất tốt, nên tôi không truy cứu những chuyện khác nữa, cô tự đệ đơn xin nghỉ việc đi.”
…
Bà ta vừa dứt lời thì một giọng nói truyền vào: “Trưởng ca Đường, bà xử phạt như vậy cũng tùy tiện quá rồi thì phải?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây