Cô ả có hơi khó tin: “Cô thật sự bằng lòng sao?”
Phương Mỹ Kỳ nói thẳng: “Không phải cô kêu tôi đi sao?”
Tống Minh Trân cảm thấy cô ta trả lời quá nhanh, cũng không chân thực lắm, có một loại cảm giác rơi vào vòng vây, để tránh đêm dài lắm mộng, cô ả lập tức nói: “Được, nếu cô đã bằng lòng, vậy bây giờ chúng ta đi tìm trưởng ca Đường luôn.”
Phương Mỹ Kỳ nghe được lời này trong lòng cười lạnh một tiếng, cô ta vẫn chưa nghĩ xong phải báo cáo gì đâu, đương nhiên không thể cùng cô ả đi tìm Đường Ngọc nên chỉ nói: “Cô đã vả mặt tôi thành ra thế này rồi, bây giờ làm sao tôi đi gặp người khác được? Còn nữa, hôm nay được nghỉ, trưởng ca Đường cũng không ở đây, muốn đi cũng là ngày mai đi làm rồi đi, thời gian khác thì tôi không đi.”
Tống Minh Trân cảm thấy Phương Mỹ Kỳ đang lừa mình, lập tức muốn chửi người, nhưng cô ả cũng đã sớm nghĩ đến chuyện đối phương không đồng ý, nếu ngày mai cô ta hối hận, vậy mọi người đừng hòng ai được sống tốt!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây