Bọn họ sẽ không ở khu tập thể gia đình công nhân lâu cho nên cũng không mang nhiều đồ đi, giường và tủ đều được Lục Thiệu Huy dùng từ trước khi kết hôn, nhưng mấy thứ này đều là đồ cồng kềnh, cho nên ngoại trừ bọn họ và Cao Hồng Anh là ba người ra, Lục Thiệu Huy cũng gọi ba anh em tới giúp, sau khi chuyển đồ lên xe mới bắt đầu đến khu tập thể gia đình.
Đến dưới tòa nhà, Lục Thiệu Huy chuyển đồ nhỏ xuống trước, sau đó Cao Hồng Anh mới có thời gian ngồi xuống để nghỉ ngơi. Bà ấy nhìn môi trường xung quanh cũng không nhịn được mà nhíu mày, vì so với đại viện thật sự không thể nói là tốt. Bà ấy nhìn Diệp Bảo Châu: “Hay là vẫn về nhà ở đi con?”
Diệp Bảo Châu cười bảo: “Mẹ, chỗ này cách xưởng gần, buổi sáng còn có thể ngủ thêm một lúc, còn nữa cùng lắm bọn con cũng chỉ ở ba, bốn tháng thôi, đến khi ấy sẽ chuyển đến nhà mới.”
Cao Hồng Anh nghĩ đến một đám hàng xóm ở bên ngoài kia lúc vừa mới tới đây, nhìn bọn họ cứ như xem khỉ vậy, ồn ào thôi rồi: “Nhưng ba tháng cũng đủ lâu rồi, chỗ này ồn ào như vậy, liệu có ảnh hưởng đến các con không?”
Diệp Bảo Châu biết có lẽ Cao Hồng Anh không nỡ để Lục Thiệu Huy chuyển ra ngoài cho nên mới bảo: “Không sao, chỉ là ban ngày hơi ồn một chút chứ buổi tối cũng được ạ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây