Cô ả lập tức kéo cánh tay của bảo vệ, chật vật đến mức suýt chút nữa thì bật khóc: “Đồng chí bộ phận bảo vệ, chú đừng gọi công an, bây giờ tôi là cán bộ dự bị trong xưởng, trưởng ca của chúng tôi có thể chứng minh cho nên tôi sẽ không trộm đồ trong xưởng, mong chú hãy tin tôi.”
Bảo vệ mất kiên nhẫn: “Nhưng vẫn phải gọi trưởng ca của các cô tới.”
Nói xong, ông ta nhìn Diệp Bảo Châu và Phương Mỹ Kỳ: “Hai người các cô cũng phải đi một chuyến.”
Đương nhiên Diệp Bảo Châu sẽ không phản đối, thậm chí cô còn gọi đám người Trần Tú Hương đi cùng, một đám người hùng hổ đi tới bộ phận bảo vệ, bọn họ đến chưa được một lúc thì Đường Ngọc cũng tới.
Gần đây Đường Ngọc cũng đang thống kế chuyện công nhân trong xưởng mua nhà, cho nên mấy hôm nay đều làm việc ở trên tầng hai, vừa nghe nói Tống Minh Trân trộm đồ là vội vàng chạy xuống, không ngờ đến bộ phận bảo vệ, vừa nghe mấy bảo vệ này nói còn có chuyện của Diệp Bảo Châu nữa, bà ta cũng trực tiếp ngây người.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây