Phương Mỹ Kỳ nhìn ánh mắt u ám của cô ta, suýt chút nữa thì hoảng muốn chết, nhưng cô ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận chuyện này, chỉ có thể căng da đầu đáp: “Không phải tôi, là Diệp Bảo Châu, tờ giấy gói kẹo đó là của Diệp Bảo Châu, không tin các người có thể kiểm tra túi của cô ta, bên trong chắc chắn có giấy như vậy.”
Dứt lời, khóe môi của Diệp Bảo Châu hơi nhếch lên, mấy tờ giấy đó vừa rồi lúc cô đi vệ sinh đã sớm ném sạch đi rồi, làm sao có thể còn đặt trong túi được nữa.
Chẳng qua, Tống Minh Trân chịu oan ức lớn như thế cũng không nhả Phương Mỹ Kỳ ra, có thể thấy cô ả chắc chắn muốn cắn chặt mình không buông rồi.
Cô nung nấu cảm xúc của mình một lúc, cũng nhìn qua với đôi mắt đỏ hoe, giọng điệu vô cùng oan ức: “Trong túi tôi hoàn toàn không có giấy đó, tại sao cô lại cảm thấy trong túi tôi có giấy, có phải cô đã đụng vào túi của tôi rồi không?”
Phương Mỹ Kỳ lập tức căng thẳng, lời nói của Diệp Bảo Châu giấu huyền cơ, là muốn cô ta mắc bẫy!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây