Lục Thiệu Lan lấy lại bình tĩnh dần nhíu mày lại, cô ta đã gặp Vu Tuệ nhưng tâm trạng của người ta không tốt, cũng không nói chuyện với cô ta, càng không nói với cô ta về kết quả cho nên cô ta cũng chẳng biết, nhưng nhìn phản ứng vừa rồi của Vu Tuệ chắc tám phần là trượt vỏ chuối rồi: “Con không biết, cô ấy không nói với con.”
Cao Hồng Anh nhướng mày: “Chắc chắn cô ta trượt rồi, bằng không dựa theo tính cách đó của Giang Tú Linh đã sớm gióng trống khua chiêng khoe khoang trước mặt mẹ, nào còn biết giấu diếm gì.”
Diệp Bảo Châu cảm thấy Vu Tuệ trượt cũng rất bình thường, dù sao thì thanh niên trí thức về quê phần lớn thời gian đều đang làm việc đồng áng giải quyết vấn đề ấm no, rất nhiều người đều không nghĩ đến chuyện khác, nếu có thể thi đỗ vậy cũng tính là một nhân vật lợi hại.
Lục Thiệu Huy lạnh lùng bảo: “Vậy không phải cũng vừa vặn hay sao? Về quê cho tỉnh táo đầu óc, cũng bớt cho cô ta không chịu nổi tình hình hiện tại.”
Nghe mấy người đối thoại mà trong lòng Lục Thiệu Lan buồn bực muốn chết, trước đây Vu Tuệ học giỏi như thế, trước khi thi cũng định liệu trước trong lòng, vậy mà kết quả vẫn trượt? Thế này cũng thôi đi, cô ta lại còn không bằng một Diệp Bảo Châu? Nếu cô ta biết Diệp Bảo Châu đã thông qua vậy chắc chắn sẽ khóc đến chết đi?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây