Khương Nhu chớp mắt nhẹ, không hiểu sao lại có cảm giác chột dạ. Cô nhanh chóng cúi đầu nhìn bó hoa, rồi nhìn xung quanh. Nhìn thấy không xa có một người tuyết mới đắp nhanh chóng ôm hoa chạy đến, cuối cùng đặt bó hoa hồng trước người tuyết.
Nhìn từ xa cũng đẹp.
Rất nhanh, cô quay lại bên cạnh Thẩm Thành Đông, cười giải thích: “Thật ra bó hoa đó là của người tuyết, em chỉ giúp chuyển giao thôi.”
Nghe cô nghiêm túc nói bậy, Thẩm Thành Đông không nhịn được cười khẽ, sắc mặt cuối cùng cũng chuyển từ mây đen sang nắng: “Đói chưa? Anh đưa em đi ăn.”
“Được.” Khương Nhu cúi người ngồi vào ghế phụ, thấy anh không hỏi thêm về chuyện bó hoa nữa, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây