Xoài có chút ngại ngùng, dù sao hôm nay anh đến trước, nên cô khiêm nhường nói: “Hay là anh luyện đi, em đổi thời gian khác đến.”
“Không cần đâu, vừa hay tôi có việc phải đi, tạm biệt.”
“Ơ? Tạm biệt.”
Xoài nửa tin nửa ngờ ngồi vào ghế đàn, nghĩ rằng nếu tiếp tục trì hoãn nữa thì một tiếng sẽ trôi qua mất. Cô lập tức giơ tay lên, tiếp theo một đoạn giai điệu vui tươi vang lên lan tỏa khắp phòng đàn.
Uông Cảnh Vân vừa định rời đi, đột nhiên dừng bước quay người lại, thấy cô gái ngồi trước đàn piano giống như một nàng tiên đang vung đũa thần, khiến tất cả các nốt nhạc đều có sức sống.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây