Ba người lấy đồ nhắm của nhà mình ra rồi rót rượu trắng, vừa uống vừa tâm sự.
“Hồi đó tôi mua vé số, nghĩ rằng có tiền thì nhất định sẽ rất vui. Kết quả trúng thật thì những người đòi nợ kéo đến, tình thân gì cũng không bằng tiền.”
Khương Đức Sơn nghe mà chẳng hiểu gì, chỉ có Mạnh Thư Các là hiểu được tâm trạng của ông ta lúc này.
“Nếu không được thì ông đến nơi khác mua một căn nhà để chuyển đi ở đi. Năm mươi nghìn tệ này chính là một cục nợ, họ không đòi được chắc sẽ còn đến nữa.”
Nhưng Đường Quảng An không nỡ rời khỏi khu đại viện này, chỉ có thể tiếp tục uống rượu giải sầu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây