---
Trần Ái Hà liếc mắt, kéo tay Khương Nhu về nhà, không cho đối phương nửa phần sắc mặt tốt.
Mọi người thấy không có gì náo nhiệt để xem, dần dần giải tán...
Vào nhà, Trần Ái Hà vẫn tức anh ách: “Con nói vợ lão Đường gia là người nào chứ? May mẹ không cho con gả cho Đường Sách, ai gặp mẹ chồng như thế mà không bị lột một lớp da kia chứ !’’
“Mẹ, con và Đường Sách không có bất cứ quan hệ gì, sau này mẹ có thể đừng nhắc đến anh ấy được không?’’ Bây giờ cô đã lập gia đình, không muốn Thẩm Thành Đông hiểu lầm điều gì nữa.
Trần Ái Hà phản ứng không nhắc lại.
“Sao hôm nay con đến sớm thế không dán hộp giấy à?’’
Nhắc đến chuyện này, Khương Nhu lấy lễ vật vừa mua cười tủm tỉm đưa: “Đây là quà con kiếm tiền mua, đợi sau này kiếm được nhiều tiền hơn, con sẽ mua cho mẹ cái tốt hơn.’’
Trần Ái A kinh ngạc nhận lấy, cười đến không ngậm miệng lại được: “Con mua làm gì chứ? Lần sau kiếm được tiền tự mình tích góp, không thể tiêu tiền bậy bạ như thế nhé.’’
Tuy là nói thế nhưng bà cầm hộp dầu ngao kia, thích vô cùng.
“Lát nữa con đến tiệm sửa xe gọi Thành Đông về sớm một chút, tối nay mẹ làm sủi cảo cho các con ăn.’’
Khương Nhu cười đồng ý, cũng muốn đưa đôi găng tay kia cho anh ấy.
“Đúng rồi, chị con gọi điện thoại đến bảo ngày nó về không cần đến nhà ga đón, nó muốn đến nhà người yếu nó hỏi thăm rồi mới về nhà.’’
“À. Vâng ạ.’’ Khương Nhu không có hứng thú với chuyện của Khương Thu Vũ, cố ý chuyển đề tài: “Mẹ, giờ con đi tìm Thành Đông, mẹ có cần mua gì không?’’
Trần Ái Hà nhìn cô thật sâu, nghĩ thầm: Hai cô con gái này của bả vì nhà cửa mà xa cách nhau…
...
Trên đường đến tiệm sửa xe, Khương Nhu vẫn loay hoay với đôi găng tay trắng kia, tưởng tượng Thẩm Thành Đông mang nó, cô cười đến mặt mày cong cong.
Nơi này cách tiệm sửa xe không tính là xa, nhanh đến nơi rồi.
Cô thấy lão đầu đang vùi đầu làm việc, vội vàng đi lên phía trước hỏi: “Sư phụ, xin hỏi Thẩm Thành Đông có ở đây không ạ?’’
Lão đầu nghe tiếng ngẩng đầu lên, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra cô là vợ Thẩm Thành Đông, ông trầm mặt, tức giận nói: “Nó không ở đây.’’
“Còn chỗ khác thì sao ạ?’’ Khương Nhu nhìn quanh không thấy bóng dáng anh đâu.
Thấy cô chẳng hay biết gì, lão đầu kinh ngạc hỏi: “Cô không biết nó không làm ở đây nữa à?’’
“Không làm nữa…?’’
Khương Nhu cảm thấy đầu mình ong ong, ngay cả nói chuyện cũng không nói nổi,
“Thế ông biết hiện tại anh ấy đang ở đâu không ạ?’’
“Cô đi hỏi Liễu Nhị đi, phỏng chừng hắn biết đó.’’
“...’’
Không biết qua bao lâu, Khương Nhu kéo lê thân thể mệt mỏi về đến nhà.
Trần Ái Hà không rõ nguyên do, lại gần hỏi: “Con đi gặp Thành Đông chưa?’’
Khương Nhu lắc đầu, thấp giọng trả lời: “Con không đi, đi được nửa đường đột nhiên con cảm thấy mệt mỏi nên về.’’
Trần Ái A nhận ra sắc mặt cô tái nhợt, bà đưa tay sờ trán: “Sao thế con? May mà không phát sốt, để mẹ đi lấy cho con ly nước đường đỏ, chắc là là hạ đường huyết.’’
“Cám ơn mẹ.’’ Khương Nhu vô lực gật đầu, đáy lòng tràn ngập tuyệt vọng.
Cô vẫn muốn thay đổi vận mệnh Thẩm Thành Đông, nhưng xem ra tất cả đều vô dụng.
Anh vẫn như đi con đường đầu cơ trục lợi.
“Nào, uống chút nước đường đỏ đi.’’
Trần Ái Hà bưng vại trà đến bên miệng cô, đáy mắt tràn ngập đau lòng.
“Con xem con đó, từ trận bệnh nặng kia trở đi người con không khỏe nữa. Không được, việc dán hộp giấy con vẫn nên đừng làm. Mẹ nuôi nổi con được!’’
Uống nước đường đỏ ấm áp, lòng Khương Nhu cũng ấm áp theo, sắc mặt dần dần trở nên hồng nhuận, cô đã có khí lực nói chuyện.
“Mẹ, những hộp giấy kia con chỉ đán ban ngày, buổi tối có Thành Đông giúp con dán, một chút cũng không mệt, mẹ yên tâm đi, con không sao.”
Biết tính tình cô ương bướng, Trần Ái Hà thở dài, không khuyên nữa.
Hiện giờ, Thẩm Thành Đông đang đưa thuốc lá cho Tiểu Đầu đội vận tải.
Người nọ nhận lấy điếu thuốc cắn vào miệng, nói: “Cậu thật thông minh, mới vài ngày đã học lái xe được rồi. Bây giờ đội chúng tôi đang thiếu một tài xế đường dài, là nhân viên tạm thời, cậu có muốn làm không?
Nhưng tôi nói trước, tuyến đường này không đẹp nên thường xuyên xảy ra chuyện xấu, nên không ai muốn nhận. Nếu như cậu đồng ý, tôi có thể giúp cậu chào hỏi cấp trên.”
Đương nhiên Thẩm Thành Đông phải nắm chắc cơ hội tốt này, anh không do dự đồng ý.
Ôm tâm tình phấn khích, Thẩm Thành Đông mua thịt lừa Khương Nhu thích ăn về nhà.
Trong phòng trống không, chỉ có gà con và Tia Chớp kêu to vui mừng.
Anh nhướng mày, đi đến nhà mẹ vợ.
Trên đường đi, anh do dự không biết nên nói cho Khương Nhu tin tức tốt này hay không, nhưng đội vận tải chưa ấn định, anh sợ không thành công sẽ khiến cô thất vọng.
Đến Khương gia, Trần Ái Hà gọi anh vào nhà: “Hôm nay người Tiểu Nhu không thoải mái, hai đứa ở lại ăn tối nhé, để mẹ làm sủi cảo cho hai đứa.’’
“Cô ấy sao rồi ạ?’’
Thẩm Thành Đông thu lại ý cười, anh lo lắng, Trần Ái Hà chỉ vào trong phòng thấp giọng nói: “Con vào xem đi, khẽ thôi, nó đang ngủ.’’
“Dạ vâng.’’.
Anh đẩy nhẹ cửa phòng, trên giường có một người trùm chăn ngủ, sợ ảnh hưởng đến cô nên Thẩm Thành Đông ngừng thở chậm rãi đến gần.
Đúng lúc này, Khương Nhu bỗng nhiên mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đáy mắt cô có tia sáng lạnh lẽo xẹt qua.