Thập Niên 70: Nữ Phụ Mỹ Nhân Trong Đại Tạp Viện

Chương 53:

Chương Trước Chương Tiếp

---

Vài phút sau, ông đến trước mặt mọi người, nghiêm mặt hỏi: “Sao lại cãi nhau nữa?’’

Sợ mình chịu thiệt, Lưu Mỹ Phượng vội vàng cướp lời: “Bà ta trộm bánh bao của nhà ta, tôi chỉ là nói bả hai câu thôi mà bà ta liền mắng tôi !’’

Ở đại tạp viện, nấu ăn hay nấu cơm đều nấu bên ngoài, bình thường các hộ khác cũng có mấy loại chuyện trộm vặt này, nhưng đại đa số đều là trẻ con thèm ăn làm, người lớn bình thường sẽ không làm loại chuyện mất mặt này.

Trần Ái Hà cảm thấy Lưu Mỹ Phượng hoài nghi bà, đối với bà đây là vũ nhục cực lớn: “Con mắt nào của bà thấy tôi trộm hả?’’

Điều kiện Khương gia rất tốt, Mạnh Thư Các cũng không tin Trần Ái Hà sẽ làm chuyện này, nên ông hỏi: “Lưu Mỹ Phượng, bà có chứng cứ gì không? Nếu không có thì lời của bà là vu khống !’’

Ông ấy không nói giúp mình, Lưu Mỹ Phượng nóng nảy: “Lúc nãy hai chúng tôi ở trong sân, trên bếp lò có năm cái bánh bao, vừa xoay người đã thiếu hai cái rồi, không phải bà ta thì ai lấy?’’

“Bà đánh rắm hả! Nhà tôi thiếu hai cái bánh bao nào của bà chứ? Ngược lại là bà đấy, mắng nhà tôi là tuyệt hộ, chuyện này tôi phải nói với Mạnh đại gia.’’ Trần Ái Hà hừ lạnh một tiếng, không có ý tốt.

Như dự đoán, Mạnh Thư Các nghe hai chữ “Tuyệt hộ”, mặt đen thui, vì nhà ông chỉ có một mình Mạnh Văn là con gái, cũng là “Tuyệt hộ”.

“Đồng chí Lưu Mỹ Phượng, bà tuyệt hộ cái gì đó, xem ra lão Đường không hề quan tâm đến công tác tư tưởng cho bà, ngày mai bà bảo ông ấy đến văn phòng tôi một chuyến.’’

Chồng của Lưu Mỹ Phượng cũng làm việc ở xưởng thịt, bình thường bà sợ nhất là Mạnh Thư Các, hôm nay bà nhỡ giẫm phải cái chân đau nhức của ông ấy, bà sắp bị hù chết, tim gan run rẩy theo.

“Mạnh đại gia, tôi không có ý gì khác cả. Tôi chỉ nhanh mồm nói bừa thôi, ngài có thể đại nhân có đại lượng tha thứ cho tôi lần này được không?’’

“Không được! Tôi không chịu được tiếng xấu này! Hôm nay nhất định phải làm rõ mọi chuyện!’’

Trần Ái Hà trợn tròn mắt, không hề nhượng bộ.

Khương Nhu cũng cảm thấy chuyện này cần phải điều tra rõ ràng, cô trầm tư một lát rồi có chủ ý: “Hành vi trộm cắp là phạm pháp, con ủng hộ mẹ con điều tra đến cùng, nếu không chúng ta tìm người chuyên nghiệp đến xử lý đi, để con đi báo công an.’’

Báo công an, tính chất câu chuyện sẽ khác. Ngay khi mọi người nghị luận sôi nổi, Đường Chân chịu không nổi áp lực, len lén kéo góc áo Lưu Mỹ Phượng.

Đáng tiếc, Lưu Mỹ Phượng tâm tư thô thiển, không hiểu ý của cô ấy, còn lớn tiếng ồn ào nói: “Con túm mẹ làm gì?’’

“...’’

Một câu này thu hút sự chú ý của mọi người, Đường Chân nhất thời xấu hổ không thôi.

Mạnh Thư Các là người khôn khéo, nhận ra ý đồ của cô, ông nghiêm mặt hỏi: “Tiểu Chân, hai cái bánh bao đó là con ăn hả?’’

Nghĩ đến phải báo công an, Đường Chân rối rắm nửa ngày, cuối cùng gật đầu thừa nhận.

“Cái gì? Là con ăn?! Con muốn chết hả! Đó là để lại cho chị con mà !’’

Ở Đường gia, Đường Tâm và Đường Chân không được sủng ái, nhưng Đường Tâm tương đối thực tế, sẽ không làm những việc trộm cắp.

Đường Chân không như cô ấy, trong số những đứa trẻ ăn vụng “cơm của mọi nhà” thì có một mình cô ta, hơn nữa bọn nhỏ trong đại tạp viện đều nghe lời cô ta, thường xuyên kéo bè kết đảng làm chuyện xấu.

“Bép bép’’ hai tiếng.

Lưu Mỹ Phượng đánh Đường Chân một trận, bà ấy muốn kéo người về nhà tiếp tục đánh, bị Trần Ái Hà ngăn cản.

“Bà phải xin lỗi tôi ! Hôm nay không xin lỗi, chuyện này không để yên!’’

Mạnh Thư Các cũng lên tiếng: “Lưu Mỹ Phượng, việc này thật sự là do bà sai, bà với Trần Ái Hà nói xin lỗi đi.’’

Những người khác phụ họa theo: “Đúng đó, bà vu oan người ta thì phải xin lỗi đi.’’

Trước mắt bao người, Lưu Mỹ Phượng mím môi, không tình nguyện cúi đầu: “Không có chuyện gì nữa, là tôi hiểu lầm bà.’’

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 25%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)