Thập Niên 70: Nữ Phụ Mỹ Nhân Trong Đại Tạp Viện

Chương 52:

Chương Trước Chương Tiếp

---

Khương Nhu mượn xe đẩy, lần này Thẩm Thành Đông giúp bọn họ đấy hộp giấy đến xưởng thuốc.

Nhân viên kiểm tra lần lượt từng hộp giấy dán kỹ chưa, cuối cùng lấy ra một hộp không đạt tiêu chuẩn.

Lấy được tiền công hộp giấy, Khương Nhu rất vui, tuy không nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên cô dựa vào hai tay của mình kiếm được tiền, tâm tình có cảm xúc rất khác.

Đường Tâm cất tiền vào túi, suy nghĩ một chút cô ấy cảm thấy không an toàn, cuối cùng tìm nơi không ai thấy bọc lại rồi nhét vào nội y, lúc này mới an tâm.

Thẩm Thành Đông muốn giúp bọn họ đem vỏ giấy mới vào đưa về nhà nhưng bị Khương Nhu cự tuyệt:

“Anh mau đi làm việc đi, bọn em đẩy chút vỏ giấy này trở về được, anh đừng đi trễ. Còn nữa, sau này vào buổi tối không được dán hộp giấy giúp em nữa !”

Nhắc tới công việc, đáy mắt Thẩm Thành Đông hiện lên tia chột dạ, cuối cùng anh vẫn giúp bọn họ đẩy vỏ giấy về nhà mới rời đi.

Dọc theo đường đi, Đường Tâm nhìn biểu hiện của anh, nhịn không được hâm mộ nói: “Chồng cậu thật không tồi, xem ra lúc trước cậu đáp ứng trong nhà tìm con rể là đúng quá rồi còn gì.’’

Khương Nhu đồng ý gật đầu, cô cũng cảm thấy lựa chọn của mình rất chính xác. Hôm nay kiếm được tiền, cô muốn mua chút đồ cho cha mẹ và Thẩm Thành Đông.

Tạm biệt Đường Tâm, Khương Nhu đến công ty cung cấp.

Cô nghiêm túc chọn lựa cả nửa ngày, mua cho cha Khương một đôi vớ, mua cho Trần Ái Hà một hộp dầu ngao nhỏ, nghĩ đến Thẩm Thành Đông mỗi ngày sửa xe, tay khá thôb ráp, cô định tặng anh một đôi găng tay trắng.

Trả tiền xong, cô cầm mấy thứ này về đại tạp viện trước.

Mới vừa rảo bước tiến lên ngưỡng cửa, chợt nghe có người hô: “Ở trung viện, vợ Đức Sơn và vợ lão Đường cãi nhau rồi !’’

Trong lòng Khương Nhu lộp bộp, vội chạy nhanh về nhà. Cô chạy đến trung viện thấy trong đám người có hai người phụ nữ đang chống nạnh mắng nhau, một người là Trần Ái Hà. Người còn lại là mẹ Đường Tâm tên Lưu Mỹ Phượng, biệt danh Lưu Đấu Kê.

Bọn họ không nhìn thấy Khương Nhu, vẫn mắng đến nước miếng phun đầy đầu.

“Trần Ái Hà, đừng tưởng rằng nhà bà có con rể, vênh váo không ai bằng!

Nói cho cùng tương lai là tuyệt hộ, tôi khuyên bà bình thường nhớ tích đức, đừng đợi đến ngày con rể chạy, bà có muốn khóc cũng không kịp !’’

“Bà nói tương lai ai tuyệt hộ hả? Hôm nay tôi không xé nát mồm bà thì thôi đấy !’’

Mắt thấy hai người sắp động thủ, Khương Nhu vội đến ngăn cản, bất quá cô có tâm tư của mình, sợ Trần Ái Hà chịu thiệt, cô túm Lưu Mỹ Phượng, khuyên nhủ: “Hai người đừng ầm ĩ nữa, có chuyện từ từ nói.’’

Đột nhiên bị túm, Lưu Mỹ Phượng ngẩn ra, bà nhìn Khương Nhu, không có nửa phần sắc mặt tốt: “Là mẹ cô trêu chọc tôi trước !’’

“Sao hai người lại cãi nhau chứ? Đừng tức giận thế nữa.’’

Nghe Khương Nhu nói như vậy, Lưu Mỹ nhếch môi, không hề vui vẻ giảng hòa.

Thừa dịp mọi người chú ý Lưu Mỹ Phượng, Trần Ái Hà bỗng dơ chân đá bà ấy, còn mắng mắng rất đĩnh đạc: “Bà nói nhà tôi mộ huyệt nè, xem xem tôi có đá chết bà không !’’

Một cước đạp này rất mạnh, Lưu Mỹ Phượng “Ai u” một tiếng, thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất. Một giây sau, bà ta kêu như giết heo, cực kỳ nổi giận: “Trần Ái Hà, bà dám đá tôi !’’

Khương Nhu cũng bị dọa sửng sốt, bình thường chỉ cãi nhau không động thủ, hôm nay là lần đầu tiên đánh nhau.

Người chung quanh cũng đều hoảng sợ, sợ tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, có người vội vàng đi gọi Mạnh Thư Các.

Lúc này đang là giữa trưa, Mạnh Thư Các đúng lúc đang ở nhà. Ngủ trưa chưa được mười phút, đã bị người khác lay tỉnh.

“Mạnh đại gia, ông mau đi xem đi, Khương gia và Mạnh gia lại cãi nhau um sùm kìa !’’

Mạnh Thư Các nhíu mày, tức giận rời giường lầm bầm: “Hai người này ầm ĩ hơn hai mươi năm, ầm ĩ đến nỗi con cái lớn hết cả rồi, đúng là không ngại mệt !’’

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 25%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)