Thẩm Thành Đông trầm mặc một lúc lâu nói: “Thời gian có thể thay đổi một người, có lẽ là tâm tư của cô ấy lớn hơn.”
Khương Nhu nghiêng đầu nhìn anh, hơi ngẩn ra, suy nghĩ thật lâu mới hiểu được ý của anh.
Đến Diệp gia.
Diệp Tư Dịch đã sớm chờ ở ngoài cửa, nhìn thấy Khương Nhu, cô ấy lập tức cười híp mắt chạy chậm về phía trước, hơi làm nũng nói: “Tiểu Nhu, chị vô cùng nhớ em!”
Khương Nhu nắm tay cô ấy, đi vào trong tiểu lâu: “Em cũng nhớ chị, Dịch Đình đâu? Sao không thấy thằng bé?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây